ฉันรักแปล - Ờ. – Tôi thở dài, hờn dỗi – Ba mẹ không bao giờ tin tụi mình. Ba mẹ bao giờ cũng sợ tụi mình lạc. Tôi tiếp tục ấm ức:
- Nếu tụi mình không đi lạc thì ba mẹ lại sợ mình bị rắn rết hùm beo tha đi mất.
Thấy tôi buồn, con Tí sún buồn theo. Nó lắc cánh tay tôi, nói như an ủi:
- Đợi lớn lên đi anh. Khi trở thành người lớn, tụi mình có thể đi bất cứ đâu mà không có ai cấm cản.
Nó lim dim mắt, xuýt xoa:
- Ôi, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy thú vị rồi.
Một lần nữa, con Tí sún lại là người phát ngôn của chân lý. Nhưng ngay cả chân lý cũng có mặt thứ hai của nó. Sau này tôi dần dần khám phá ra rằng nếu khi còn bé tôi thường xuyên đau khổ vì không được làm những gì mình thích thì khi lớn lên tôi lại rơi vào những nỗi khổ đau khác vì có quá nhiều tự do để làm những điều mình thích, mà so với trẻ con thì những ý thích bốc đồng của người lớn thường là ngu ngốc và nguy hiểm hơn nhiều. Người lớn tất nhiên cũng có những người lớn của mình. Nếu những nguyên tắc đạo đức là bà mẹ thì những nguyên tắc luật pháp là ông bố của người lớn: một bên đưa ra những khuyên giải nhẹ nhàng, một bên suốt ngày hầm hè và thốt ra những răn đe. Nhưng cũng giống như trẻ con, người lớn không phải lúc nào cũng biết vâng lời bố mẹ. Vì vậy mà tôn giáo xuất hiện. Tôn giáo xét về phương diện nào đó, cũng là đạo đức và pháp luật. Nó khuyên làm điều này, cấm điều kia. Nhưng vì tôn giáo xây dựng trên đức tin, nên con người ta làm theo mà không thắc mắc (theo kiểu con cái hay thắc mắc trước những mệnh lệnh của bố mẹ), bởi một thực tế là nếu không còn ai tin nữa thì con người cũng khó mà yên tâm về sự tồn tại của mình trên cõi đời. Ôi, tôi lại nói lăng nhăng những gì thế này!
Tôi đang nói về tôi và con Tí sún, về kế hoạch truy tìm kho báu sắp sụp đổ thảm hại của chúng tôi. Như vậy, chốt lại chúng tôi không ra đảo được, cũng không lên núi hay vô rừng được. Tám tuổi thì khốn khổ khốn nạn thế đấy: Cuộc đời nhìn đi đâu cũng thấy rào cản giăng giăng.
Tôi ngó con Tí sún , thấy nó giống hệt một sinh linh bé bỏng đang ngụp lặn giữa một trần gian bao la, và nghĩ lại phận mình, tôi buồn tủi thấy tôi cũng thế, nhỏ nhoi và bất lực.
Tôi nhìn mông lung, đầu óc trống rỗng như căn nhà kho sau cơn hỏa hoạn, chưa biết phải nhét thứ gì vào đó để có cái mà xê dịch. Ánh mắt tôi chợt bắt gặp những cây mận trong khu vườn nhỏ phía sau nhà thằng Hải cò.
- Tí sún nè. – Mắt tôi sáng lên – Tao nhớ ra rồi. người ta cũng hay chôn kho báu trong vườn cây. - Vườn cây á? - con Tí sún ngơ ngác hỏi lại, không biết tôi định dẫn dắt cuộc phiêu lưu này đến đâu.
- Ờ, vườn cây. – Tôi gật đầu, và chỉ tay về phía nhà Hải cò – Mày nhìn đi! Có thấy vườn mận sau nhà thằng Hải cò không?
Con Tí sún nhìn khu vườn đằng xa rồi quay lại nhìn tôi, chờ đợi:
- Thấy.
- Trong khu vườn đó chắc chắn người ta có chon kho báu! – Tôi nói bằng giọng chắc nịch thậm chí vẻ mặt tôi còn quả quyết hơn cả giọng nói của tôi.
Con Tí sún bán tín bán nghi:
- Ai chôn hở anh?
- Một người nào đó. Có thể là ba mẹ Hải cò. Nhưng cũng có thể là người chủ cũ. - Thế thì tụi mình đi đào lên đi! Con Tí sún hào hứng giục, không hẳn nó tin có ai đó chôn kho báu dưới gốc mận mà vì để khỏi phải nghĩ đến chuyện trốn ba mẹ ra đảo hoang hay vô rừng thẳm, điều mà nó tin chắc một đứa điên điên như tôi sớm muộn gì cũng xúi nó làm. - o O o -
Tham gia cuộc khai quật kho báu trong vườn nhà Hải cò có tất cả là bốn đứa. Hải cò đương nhiên chiếm một suất, vì nó là chủ khu vườn. Con Tủn đương nhiên cũng chiếm một suất, vì thỉnh thoảng nó đóng vai vợ của Hải cò, tức là bà chủ của khu vườn.
Nhưng dĩ nhiên lý do quan trọng là bốn đứa tôi đều là bạn của nhau. Chúng tôi chia sẻ với nhau từ niềm vui nho nhỏ đến nỗi buồn lớn lao trong cuộc sống, từ lằn roi ba mẹ thường quất vô mông cho đến kho báu vô giá sắp tìm được.
Nhưng có một lý do quan trọng hơn hết thảy: nếu không hì hục xới tung khu vườn lên để tìm kho báu thì cuộc sống của chúng tôi sẽ buồn tẻ đến nhường nào. Ăn, ngủ và học, ba cái món chán ngắt đó hổng lẽ chúng tôi cứ phải chất lên cuộc đời mình và kéo lê chúng hết ngày này sang ngày khác như những con lừa thồ ngu ngốc.
Nếu không thể không thồ một thứ gì đó vào năm tám tuổi thì bọn tôi quyết định sẽ thồ kho báu.
Bốn đứa tôi đều thống nhất như thế và chọn một ngày nắng ráo chúng tôi bắt đầu đào xới khu vườn.
Công cuộc khai quật này được ba mẹ Hải cò ủng hộ hết sức nồng nhiệt. Họ nghĩ chúng tôi là những thợ làm vườn tự nguyện, nghĩa là những đứa trẻ ngoan.
Ba Hải cò xoa đầu tôi:
- Giỏi lắm, con trai.
Mẹ Hải cò rưng rưng khi nhìn con Tủn xách thùng tưới chạy tới chạy lui: - Cẩn thận kẻo vấp té đó con. Sau một tuần thì khu vườn không còn chỗ nào nguyên vẹn. Như những nhà khảo cổ, chúng tôi xới từng gốc cây, bụi cỏ, hết sức kỹ lưỡng. Nhưng kho báu vẫn chưa chịu hiện ra. Chúng tôi mỏi mòn chờ tiếng va của lưỡi cuốc vào nắp hòm gỗ, hoặc một vật gì cưng cứng như vàng hay kim cương n
ฉันรักแปล-ใช่. -ผมถอนหายใจ sulking พ่อแม่ไม่เคยเชื่อเรา พ่อแม่มักจะกลัวเราสูญเสีย ฉันเก็บความทรงจำที่อบอุ่น: -ถ้าเราไม่หลงทาง แล้วพ่อแม่กลัวปริศนาของเสือท่า ดูฉันเศร้า โฮจิมินห์ของฉันน้อยเสียใจด้วย มันส่ายแขนของฉัน พูดเป็นการปลอบใจ: -รอขึ้น เมื่อเป็นผู้ใหญ่ เราสามารถไปได้ โดยไม่มีใครห้ามได้ มันเป็นตาติ่มซำ lim xuýt นวด: โอ้ เพียงความคิดเท่านั้น ว่าได้พบน่าสนใจ Một lần nữa, con Tí sún lại là người phát ngôn của chân lý. Nhưng ngay cả chân lý cũng có mặt thứ hai của nó. Sau này tôi dần dần khám phá ra rằng nếu khi còn bé tôi thường xuyên đau khổ vì không được làm những gì mình thích thì khi lớn lên tôi lại rơi vào những nỗi khổ đau khác vì có quá nhiều tự do để làm những điều mình thích, mà so với trẻ con thì những ý thích bốc đồng của người lớn thường là ngu ngốc và nguy hiểm hơn nhiều. Người lớn tất nhiên cũng có những người lớn của mình. Nếu những nguyên tắc đạo đức là bà mẹ thì những nguyên tắc luật pháp là ông bố của người lớn: một bên đưa ra những khuyên giải nhẹ nhàng, một bên suốt ngày hầm hè và thốt ra những răn đe. Nhưng cũng giống như trẻ con, người lớn không phải lúc nào cũng biết vâng lời bố mẹ. Vì vậy mà tôn giáo xuất hiện. Tôn giáo xét về phương diện nào đó, cũng là đạo đức và pháp luật. Nó khuyên làm điều này, cấm điều kia. Nhưng vì tôn giáo xây dựng trên đức tin, nên con người ta làm theo mà không thắc mắc (theo kiểu con cái hay thắc mắc trước những mệnh lệnh của bố mẹ), bởi một thực tế là nếu không còn ai tin nữa thì con người cũng khó mà yên tâm về sự tồn tại của mình trên cõi đời. Ôi, tôi lại nói lăng nhăng những gì thế này! ผมพูดถึงผมและโฮจิมินห์น้อยของฉัน เกี่ยวกับแผนการยุบมาสมบัติภัยพิบัติของเราค้นหา เช่นนี้ เราไม่หยุดออกเกาะถูก หรือภูเขาหรือป่าไม้มีอนันต์ แปดปี bastard อนาถ?: ชีวิตเห็นที่ใดก็ได้ในจอห์นจอห์นอุปสรรค ต้อง s ปืนเล็ก ๆ น้อย ๆ ไม่น้อยสิ่งมีชีวิตว่ายน้ำระหว่างการพื้นที่อันยิ่งใหญ่ คิดกลับไปที่โต๊ะของเธอ ฉันพบว่า ฉันยังล็อก น้อย และหมดหนทาง ดูก้นขยับ จิตว่างเปล่าเป็นต่อไปนี้สินค้าไฟ ไม่รู้จักการใส่บางสิ่งบางอย่างมันอยู่ที่ ผมก็จับตาพลัมในสวนขนาดเล็กสวย -ปืนเลเซอร์สอง -ตาสว่างขึ้น-ผมจำ คนยังสมบัติ หรือฝังอยู่ในสวน -พืชสวน -ปืน s สองง่วงนอนถามกลับ ไม่ทราบว่า จะนำไปสู่การผจญภัยนี้ -Uh สวน -เลยต้อง และชี้ไปยังด่านศุลกากรคุณดู! -นกกระสา ดูต่อไฮการ์พลัม โฮน้อยของฉันมองผ่านสวนไกลกลับมามองที่ฉัน รอ: -ดู -ในสวนที่ มีการเลือกสมบัติ -ผมบอกว่า เด่นเสียงสนับสนุนแม้ได้คะแนนมากกว่าเสียงของฉัน ขายขายสองวงเงินสินเชื่อ: Soheil ที่ฝังอังกฤษเปิด -คน ผู้ปกครองทางทะเลอาจทริกเกอร์ แต่ยังสามารถเป็นเจ้าของเดิม -จากนั้น เราไปขุดขึ้นมา S ปืนน้อยขึ้ง ไม่ก็เชื่อว่า มีคนทรัพย์สมบัติที่ฝังใต้ต้นบ๊วยรากเนื่องจากไม่คิดเกี่ยวกับซ่อนเป็นเกาะป่าพ่อแม่หรือเปิดป่าลึก ซึ่งเป็นความมั่นใจเป็นบ้า ตามที่ผมได้ยืน ยังทำได้เร็วขึ้น -o O o- ที่พักชั่วคราวรวมสมบัติในสวนของนกกระสาบ้านโดดเดี่ยวมีทั้งสี่ของพวกเขา นกกระสาไห่ครอบครองเป็นสถาน ธรรมชาติเนื่องจากเป็นบ้านสวน Tủn ธรรมชาติยังเป็นการแสดง เพราะบางครั้งมันเล่นภรรยาของนกกระสา hostess ของสวน แต่แน่นอนว่าเหตุผลเป็นสิ่งสำคัญที่จะมีสี่ เราแบ่งปันกันจากสนุกเศร้าอันยิ่งใหญ่ในชีวิต จากพ่อแม่มักจะแส้จิ้งจกบลูเบอร์รี่สมบัติล้ำค่าเพียบจนตูดมาด้วย แต่หนึ่งในเหตุผลสำคัญกว่า: ถ้า ไม่ขุดขึ้นเพื่อหาขุมทรัพย์ของชีวิต แล้วเราจะสวนความวิธีเบื่อ กิน นอนและศึกษา สามชิ้นจานที่น่าเบื่อที่เราอาจมีลักษณะละเมิดทางค่าชีวิตของเขา และลากเขาออกอื่น ๆ วันลาแนบมันโง่ หากสามารถแนบสิ่งในแปดปีเราตัดสินใจที่จะแนบสมบัติ สี่หุนเช่น และเลือกวันแดดเริ่มไพ่โพดำสวน ขุดค้นได้แสนสนับสนุนพ่อแม่ทัพอย่างอบอุ่นมาก พวกเขาคิดว่า เราจะทำสวนโดยสมัครใจ ความหมาย เด็ก นวดหัวไห่: ทริกเกอร์สาม -ทำดี บุตร Rưng ฉัน rưng ทะเลแม่กระสาเมื่อดู ที่คุณรดน้ำแบบพกพา Tủn ถังเพื่อวิ่งกลับ: -อย่างระมัดระวังเกรงว่าที่ฉันทำ หลังจากสัปดาห์ สวนไม่วางที่เหมือนเดิม เป็นนักโบราณคดี เราเจาะลึกแต่ละต้นไม้ ไม้พุ่ม หญ้าอย่างละเอียด แต่การยังไม่ได้แบกออกมา เราจะเหนื่อยกับการรอของ va ลิ้นเส้นจอบบนหน้าปกของหีบไม้ หรือบางสิ่งบางอย่างแฟนยากเป็นทองหรือเพชร n
การแปล กรุณารอสักครู่..
