Hai tuần sau khi The First Avenger đóng máy, Chris gọi cho Sebastian lần đầu tiên. Anh không biết vì sao mình lại gọi cho cậu ta, vừa gọi vừa nằm ngả ngớn và gác chân lên bàn ăn, tay thì vuốt ve chú chó, nhưng việc đó có vẻ ổn.
“A lô?” Một giọng nói mệt mỏi cất lên.
“Seb, chiều muộn rồi sao còn ngủ hay vậy?”
“Chào Chris,” cậu đáp, giọng nói như bừng lên. “Em ngủ vì chúng ta vừa mới quay một bộ phim dài đến phát rồ, bây giờ em mệt lắm, ngủ suốt. Thêm vào đó, đêm qua em ra ngoài chơi.”
“Vui chứ?”
“Cũng có,” Sebastian trả lời. Họ ngồi cùng nhau trong không gian tĩnh lặng và thoải mái. “Anh đang làm gì vậy?” cậu hỏi.
“Chơi với cún. Anh đang nghĩ đến việc đưa nó đi ăn kem hôm nay.”
“Hâm thế. Ai lại cho cún ăn kem chứ?”
“Này em, anh quan tâm đến cún của anh nhiều lắm đó,” anh đáp, hạ chân xuống khỏi bàn và bắt chéo trên nền nhà. “Em cũng nên có một chú.”
“Không biết bạn gái em có duyệt cho không nữa.”
“Cún quan trọng hơn bạn gái nhiều.”
“Em sẽ bảo cô ấy anh nói vậy nhé.”
–
Suốt hai tháng sau đó, Chris đều đặn gọi cho Sebastian mỗi tuần một lần. Họ không thực sự nói nhiều về một chủ đề nào đó, nhưng thật vui vì mỗi sáng thứ năm anh sẽ được nghe giọng của Sebastian, lắng nghe cậu nói về những dự án phim mới, chia sẻ về bản thân. Tất cả đều diễn ra suôn sẻ cho đến một ngày Chris gọi và Sebastian không bắt máy. Gần nửa đêm anh mới thấy cậu gọi lại. “Anh!” Sebastian hớn hở gọi. “Xin lỗi sáng nay em không nghe máy được. Em bị bọn bạn bắt cóc và tụi em ra ngoài cả ngày lận. Bây giờ mới về nhà này.”
Sebastian đang say tí bỉ.
“Em đúng là dân ăn chơi nhỉ,” Chris vừa cười vừa bảo.
“Mmm, ừa. Ừa. Em bảo chúng nó là anh sẽ gọi. Nhưng chúng nó kêu không quan tâm mới sợ. Cái quái gì chứ? Chúng nó không biết anh quan trọng thế nào sao?”
“Anh là quan trọng nhất,” Chris đùa. “Tuần vừa rồi em thế nào?”
“Quá áp lực. Chia tay bạn gái. Toàn thứ vớ vẩn.”
“Ôi, anh rất tiếc.”
“Nah, là do em cả. Em không thể ở cạnh cô ấy được. Em bị người khác thu hút quá nhiều.”
“Em vụng trộm sau lưng cô ấy hả?”
“Không có,” Sebastian đáp. “Nah. Người đó còn chẳng biết em tồn tại, chà, cứ cho là vậy đi. Nhưng thật bất công cho cô ấy.”
“Chúng ta sẽ đi đâu đó cùng nhau nhé. Cùng với vài cô nàng xinh đẹp.”
“Không ích gì đâu.”
“Sao không?”
“Bởi vì đó là anh, Chris,” Sebastian thở dài qua điện thoại. “Em đổ đứ đừ vì anh đó. Thế có điên không cơ chứ?”
“Em lại đùa,” Chris bật cười. “Vui quá ha.”
“Không,” Sebastian lẳng lặng đáp. “Em đã rất thích anh từ hồi mình bắt đầu quay phim, và giờ đây mình lại nói chuyện với nhau nhiều hơn, em chỉ toàn nghĩ về anh. Em là một đứa sầu đời đáng ghét, em biết chứ. Đừng có tin em. Em đang xỉn đó. Cứ giả bộ em chưa nói gì và lại như cũ được không? Trêu chọc nhau trên điện thoại mỗi tuần?”
“Em đang nghiêm túc,” Chris thở hắt ra. “Khốn kiếp, Sebastian.”
“Ôi trời em vừa hủy hoại hai mối quan hệ quan trọng của đời mình,” cậu nói, cười cay đắng. “2 trên 2, Seb.”
“Em đang mặc gì vậy?” Chris đột nhiên hỏi. Sebastian bật cười.
“Quần đùi ngắn. Áo phông Rutgers. Cực kỳ quyến rũ, em biết mà.”
“Nghe rất hấp dẫn,” Chris nói. “Thật đó. Phong cách của em luôn pha chút quyến rũ lạnh lùng.”
“Đừng đùa em nữa, Chris,” Sebastian rít lên buồn bực. “Thế là quá độc ác.”
“Anh không có đùa em. Cởi áo ra đi.”
–
Sau đó, những cuộc gọi dần thay đổi. Vài lần vào ban đêm, và vài lần khác, ba bốn cuộc một tuần.
“Anh sẽ phang em đến khi em gào lên,” Chris thở dốc qua điện thoại. “Giọng em sẽ thật trầm và hỗn loạn và em sẽ không thể nói mà quên đi cảm giác có anh ở trong em.”
“Em sẽ xuất hiện trước cửa nhà anh ở Boston, mở toang nó ra, và quỳ xuống ngay lập tức. Anh nên đóng kín cửa nếu không muốn hàng xóm thấy em mút mát cậu nhỏ của anh.”
“Seb em thật quá quyến rũ, anh cứ nghĩ mãi về bức ảnh em gửi cho anh. Khốn kiếp, em quá mức xinh đẹp, anh muốn cắn đôi môi em đến khi nó chảy máu.”
“Làm đi, Chris. Còn hàng tá hình nữa cơ. Thế anh trói em vào giường rồi bắt em nằm chờ anh thì sao?”
–
Sebastian ngẫm nghĩ coi năm lần một tuần có là quá nhiều không khi cậu cứ nhìn chằm chằm vào di động. Cậu nói chuyện với Chris tất cả các ngày trong tuần, nhưng sau đó anh ra ngoài cùng bạn bè và cậu hy vọng anh sẽ gọi lại cho cậu. Cậu bật phim và gọi pizza, loay xoay cái di động trong tay. Cuối cùng, cậu thở dài và bấm số của Chris.
“Chào,” giọng Chris vang lên.
“Chết tiệt, em nghe thấy tiếng ồn. Em không làm phiền anh đấy chứ?” Trời ơi ngu quá đi mất.
“Ổn mà, bây giờ anh có thể nói chuyện. Em sao thế? Giọng nghe buồn quá vậy.”
“Em gọi cho anh như thế này có ngớ ngẩn không?”
“Cũng có,” Chris thừa nhận, và trái tim Sebastian trùng xuống. Cậu nghe tiếng gọi cửa và cậu vớ lấy ví để trả tiền cho người đưa pizza. “Khá là ngốc nghếch đấy,” Chris nói, và Sebastian ra mở cửa.
“Bởi vì anh đang ở đây rồi,” anh nói, nhìn Sebastian và mỉm cười.