Bà tôi được cái mát tay trồng hoa trái. Năm nào cũng vậy, mít ra chi chít quả. Có cây, quả mọc từng chùm từ gốc lên đến ngọn. Bà bảo, trồng cây gì cũng vậy, phải có tâm và chăm sóc nó thì năm sau cây sẽ ra nhiều trái to và ngon. Chính vì thế mà năm nào cũng vậy, sau mỗi mùa ăn quả, bà lại nhờ người đến tỉa những cuống mít đã cho quả, những cành nhỏ trên thân cây mà người dân quê tôi thường gọi đó là “rửa mít”. Rồi bà cũng duy trì phong tục từ bao đời của người dân quê vào mỗi dịp tết đoan ngọ, mùng 5 tháng 5 là “khảo mít”. Đúng 12 giờ trưa mùng 5, bà sai chúng tôi trèo lên những cây mít ít ra quả, sau đó dùng dao bập vào gốc cây rồi tra hỏi vì sao mít không ra quả. Ở trên ngọn, chúng tôi trả lời thay mít và hứa sang năm sẽ ra nhiều quả hơn. Hồi đó còn bé nhưng chúng tôi cũng đã nhận ra mục đích của cách làm này, thực chất là bà dùng dao bập vào thân cây, mít đau, nhựa ứa ra. Và rồi từ vết thương ấy sẽ tích tụ thành những mầm quả non ở mùa sau.