Chương 13:Lạc Yên thành giữa đêm khuya thanh tĩnh chìm trong tiếng gió การแปล - Chương 13:Lạc Yên thành giữa đêm khuya thanh tĩnh chìm trong tiếng gió ไทย วิธีการพูด

Chương 13:Lạc Yên thành giữa đêm kh

Chương 13:

Lạc Yên thành giữa đêm khuya thanh tĩnh chìm trong tiếng gió tuyết thổi vù vù. Từ phòng chữ Thiên của khách điếm bất chợt vang lên tiếng hét thất thanh. Vương Nguyên đứng trong dục dũng. Nước nóng chỉ có thể che lấp đến bắp đùi để lộ phần thân trên cùng bộ phận nhạy cảm nào đó ra trước gió lạnh. Tuy bị không khí làm đông cứng nhưng toàn thân trên dưới của nó vẫn nhuộm một màu đỏ hồng như tôm luộc.

Vương Tuấn Khải vẫn ngồi trong dục dũng nhìn Vương Nguyên cứng đơ đứng trước mặt mình. Nơi nào đó còn rất không chịu thua kém mà run rẩy một chút trước mặt hắn, thật kích thích. Chính là thời điểm hiện tại không thích hợp nghĩ bậy bạ. Vương Tuấn Khải từ trong nước đứng dậy. Thân người cao lớn rắn chắc hơn nó rất nhiều. Vươn tay kéo nó vào lòng phi thân ra khỏi dục dũng, nhảy lên giường trùm chăn lại, lúc này hắn mới ý thức được hai người trần như nhộng dính lấy nhau.

Vương Nguyên cảm nhận độ nóng từ hơi thở của hắn cùng thân nhiệt của kẻ đang áp trên người mình, hai má đỏ đến sắp nướng được bánh. Vừa định đưa tay đẩy hắn ra liền bị ai đó đè lại. Giọng nói trầm thấp thì thầm vào tai nó.

- Đừng cử động.

Vương Nguyên lúc này trong lòng giống như có con loăng quăng chạy loạn. Dù nó biết bên ngoài có biến. Cái tiếng hét thất thanh khi nãy thật sự đã gây không ít chú ý. Còn có phòng sát vách cùng trên mái nhà vang lên tiếng đao kiếm giao tranh.

- Ngươi…không ra ngoài…xem tình hình…sao?

- Bên ngoài không cần ta xem. Nếu bọn chúng xông vào đây lúc đấy mới cần xem một chút. Hiện tại ta lại muốn xem ngươi.

- Xem…xem ta? Ta có cái gì mà xem?

- Rất nhiều thứ đáng xem.

Ngón tay thon dài khẽ quét qua cổ nó. Vương Nguyên thấy trên cổ ngứa ngứa liền rụt cái cổ lại. Ngón tay lại tiếp tục di chuyển xuống đến xương quai xanh của nó. Đầu vai mềm mại bị hắn ấn một cái, không có chỗ trốn đành co co lại.

Cảm thấy trêu đùa đứa nhóc này thật sự rất vui, Vương Tuấn Khải ác ý điểm nhẹ ngón tay lên nhũ đầu hồng phấn của nó. Thân thể bên dưới giật nảy lên một cái, không kiềm được mà bật ra tiếng.

- A~ Ngươi…

- Im lặng.

Âm thanh đánh chém càng lúc càng gần. Vương Tuấn Khải nhíu mày chui ra khỏi chăn nhanh chóng mặc quần áo. Trước khi đi ra ngoài còn không quên gói đứa nhỏ trên giường lại thành cái bánh chưng. Đứa nhóc nào đó bị cuốn trong chăn bông chỉ thò được mỗi cái đầu ra ngoài liền ngọ nguậy không yên. Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Khách điếm giữa đêm loạn thành một đoàn. Một đám người cùng một đám người quấn lấy nhau đánh đánh giết giết đến tinh phong huyết vũ. Vương Tuấn Khải vừa mở cửa đã có một đại hán thân to béo tốt bay đến. Hắn thuận tiện nhấc chân đá một cái. Đại hán đang bay về phía hắn ngay lập tức đổi hướng, bay về hướng ngược lại. Người ở đối diện bị đại hán bất ngờ bay tới “a~” một tiếng. Không biết có tránh kịp hay không, chỉ biết sau đó đại hán đáp đất bụi bay mù mịt.

Vương Tuấn Khải nhìn bụi tung lên trước mắt có cảm giác giống như thân mình dính đầy bụi bẩn, chán ghét híp mắt lại. Giọng nói của người đối diện khi nãy rõ ràng là một cô nương. Dù nghe không rõ là bao nhiêu tuổi nhưng ít nhất không còn nhỏ.

- Ngươi là tên quái nào hả? Đột nhiên nhảy ra làm cái gì?

- Các ngươi làm mất giấc ngủ của ta.

Cô nương bên kia nghe được giọng nói trầm thấp cùng bá khí của hắn thì có chút bối rối. Hình như nàng ta làm phiền tới người không dễ chọc. Trong bóng đêm đen mờ ảo lấp lòe ánh đuốc từ tầng dưới rọi lên, cô nương kia chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn. Trái tim mong manh thiếu nữ lần đầu biết rung động. Cô nương kia cứ đứng đờ ra đó thật lâu thật lâu không động đậy.

Vương Tuấn Khải cảm thấy hiệu quả dọa nạt có vẻ được rồi liền xoay người đóng cửa. Âm thanh đánh chém bên ngoài vang lên thêm một lúc rồi dừng lại. Hắn cũng không có tâm trí tắm thêm lần nữa. Nước để lâu cũng đã nguội rồi. Lắc mạnh cái đầu lại lột hết quần áo theo hắn là rất bẩn xuống, nhấc một góc chăn chui vào.

- A~ Sao ngươi không mặc quần áo?

- Đi ngủ còn mặc quần áo làm cái gì?! Mau ngủ đi!

- A~ Nhưng mà…

- Ngươi có phải nam nhân không vậy? Sao lúc nào cũng hét lên như tiểu cô nương thế?

- Ta…

Thập tam gia không nói nữa, trực tiếp vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé bên cạnh, biến nó thành cái gối ôm ngủ. Vương Nguyên toàn thân trần trụi dán dính vào hắn cũng đồng dạng không một mảnh vải, cả người giống như bốc hỏa. Hắn nói cũng không sai. Không phải nữ nhân, mấy cái nam nữ thụ thụ bất thân gì đó không cần để ý. Chính là nam nam công thụ tương thân có hiểu được không? Đã không mặc quần áo còn ôm người ta như vậy ai mà ngủ nổi.

Đứa nhỏ trong lòng xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng không biết thiếp đi từ lúc nào. Lạc Yên thành đêm nay…thật thanh bình!

Một đêm cứ thế trôi qua. Không biết khách điếm giải quyết vụ chém giết hôm qua thế nào, chỉ biết sáng hôm sau lại là khung cảnh tấp nập người ra kẻ vào như chưa từng có gì xảy ra. Từ trên lầu đi xuống một vị công tử. Theo sau hắn là một thiếu niên khoác áo lông cừu che kín cả mặt.

Vương Tuấn Khải chọn một cái bàn ngồi xuống. Đứa nhỏ đi theo sau cũng đi sang một bên rồi ngồi xuống. Áo khoác che hết mặt nó không thấy được làn da mềm mại đang đỏ bừng cả lên. Sáng nay vừa tỉnh dậy đã thấy một bàn tay đặt trên eo mình giữ chặt lấy. Hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau không một kẽ hở. Vương Nguyên vừa động đậy đã cảm nhận được nơi nào đó cọ vào nhau khiến nó nóng bừng cả lên.

Bằng một cách nào đó, cuối cùng bọn họ cũng mặc xong quần áo, rửa mặt chải đầu đi xuống lầu ăn sáng. Chỉ là đứa nhỏ gói mình trong mấy lớp áo vẫn không thôi đóng giả làm con tôm luộc. Gọi hai bát cháo cùng vài cái bánh bao, Vương Tuấn Khải quay sang nhìn nhóc con đang rụt đầu trong cái áo choàng, đột nhiên nổi hứng thú muốn trêu chọc nó. Còn chưa kịp làm gì, góc bàn bên cạnh đã xuất hiện một người.

Hắn mặc dù là một hoàng tử được giáo huấn từ nhỏ phép tắc lễ nghi nhưng kì thực lại là một kẻ rất xấu tính. Vốn quen làm những gì mình thích, đột nhiên có kẻ chạy ra phá chuyện tốt của hắn, Vương Tuấn Khải không khỏi cau mày. Mắt liếc qua một cái, là cô nương tối qua vung kiếm loạn xạ trong khách điếm.

Cô nương kia bị hắn nhìn đến tim liền đập thình thịch như trống trận. Người đó rõ ràng là đang ngồi, nàng đang đứng. Thế mà bị hắn nhìn lại vẫn có cảm giác như một kẻ ở vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống kẻ dân đen hèn mòn. Lắc mạnh đầu cho cái ý nghĩ “dân đen hèn mọn” kia văng ra ngoài, nàng sao có thể là dân đen hèn mọn được chứ.

- Công tử!

- Có chuyện gì?

- Ta là muốn xin lỗi công tử! Hôm qua bất đắc dĩ mới quấy rầy ngươi.

- Ừm!

Bị hắn lạnh nhạt, cô nương kia hơi lúng túng một chút. Thuộc hạ đứng phía sau đã có chút khó chịu. Rõ ràng là một tiểu thư gia thế không tồi, có lẽ chưa từng bị người ta đối xử như vậy. Vương Nguyên lúc này chỉ có con mắt lộ ra ngoài đảo quanh một lượt, thu hết biểu tình của mấy người đứng trước mặt vào mắt, lại nhìn sang người ngồi bên cạnh.

Hắn rõ ràng là mất hứng. Một tay đặt lên bàn nhịp nhịp gõ mấy cái. Kì thực trong lòng đang rủa thầm sao thức ăn còn chưa mang lên. Lại nói mấy người kia tạ lỗi xong sao còn chưa đi vậy. Chẳng lẽ có ý tốt muốn đãi hắn bữa sáng? Hắn lại không phải kẻ thiếu tiền, không cần cái loại bồi thường này.

Vừa lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, cô nương kia nhìn quanh một lượt lại giống như không thèm để ý hắn khó chịu với mình ra sao, trực tiếp ngồi xuống.

- Xung quanh đã hết bàn rồi. Không ngại ta ngồi ở đây chứ?

Vương Tuấn Khải không nói gì, chuyển chỗ sang chen chúc cùng Vương Nguyên trên một cái ghế. Bọn họ vốn đang ngồi ở hai băng ghế cạnh nhau, lúc này cái áo choàng của nó phát huy tác dụng, hai người dính sát lại một chỗ. Thuận tay lấy đến cho nó bát cháo lại gắp cho nó một cái bánh bao nóng hôi hổi, Vương Tuấn Khải cúi xuống ăn điểm tâm, không để ý người đối diện.

Cô nương kia cũng gọi một chút đồ ăn, vừa ăn còn vừa nói liên mồm.

- Ta gọi Thái Nguyệt Hà. Hôm qua bởi vì gặp phải kẻ xấu mới ồn ào như vậy. Không làm phiền các người quá chứ?

- Rất phiền.

- A~

Thái Nguyệt Hà lần đầu tiên bị người ta không để vào mắt như vậy. Nàng ta dẫu sao cũng là một thiếu nữ đang thì xuân sắc. Khuôn mặt thanh tú lại mang chút khí chất tiểu thư danh giá. Rõ ràng biểu hiện ra là một người không phải đụng đến việc nhà nhưng lại rất mạnh mẽ không giống mấy loại tiểu thư yểu điệu. Nàng ngồi đây cũng đủ thu hút rất nhiều ánh nhìn. Vậy mà người trước mặt lại không để ý đến nàng.

Áo khoác của Vương Nguyên có một cái mũ thật là to. Lúc nó cúi xuống ăn cháo, mũ lông che kín hết đầu không nhìn thấy khuôn mặt. Vương Tuấn Khải ở bên cạnh lại đưa cho nó một cái bánh bao. Đôi mắt to tròn nhìn thấy bánh bao mềm mịn liền chớp chớp vài cái, cong lên thành vầng trăng nhỏ. Ngón tay thon dài từ trong tay áo rộng thùng thình vươn ra cầm lấy bánh bao.

Bởi vì nó trên dưới đều kín mít, Thái Nguyệt Hà suýt chút nữa bỏ qua
0/5000
จาก: -
เป็น: -
ผลลัพธ์ (ไทย) 1: [สำเนา]
คัดลอก!
Chương 13:Lạc Yên thành giữa đêm khuya thanh tĩnh chìm trong tiếng gió tuyết thổi vù vù. Từ phòng chữ Thiên của khách điếm bất chợt vang lên tiếng hét thất thanh. Vương Nguyên đứng trong dục dũng. Nước nóng chỉ có thể che lấp đến bắp đùi để lộ phần thân trên cùng bộ phận nhạy cảm nào đó ra trước gió lạnh. Tuy bị không khí làm đông cứng nhưng toàn thân trên dưới của nó vẫn nhuộm một màu đỏ hồng như tôm luộc.Vương Tuấn Khải vẫn ngồi trong dục dũng nhìn Vương Nguyên cứng đơ đứng trước mặt mình. Nơi nào đó còn rất không chịu thua kém mà run rẩy một chút trước mặt hắn, thật kích thích. Chính là thời điểm hiện tại không thích hợp nghĩ bậy bạ. Vương Tuấn Khải từ trong nước đứng dậy. Thân người cao lớn rắn chắc hơn nó rất nhiều. Vươn tay kéo nó vào lòng phi thân ra khỏi dục dũng, nhảy lên giường trùm chăn lại, lúc này hắn mới ý thức được hai người trần như nhộng dính lấy nhau.Vương Nguyên cảm nhận độ nóng từ hơi thở của hắn cùng thân nhiệt của kẻ đang áp trên người mình, hai má đỏ đến sắp nướng được bánh. Vừa định đưa tay đẩy hắn ra liền bị ai đó đè lại. Giọng nói trầm thấp thì thầm vào tai nó.- Đừng cử động.Vương Nguyên lúc này trong lòng giống như có con loăng quăng chạy loạn. Dù nó biết bên ngoài có biến. Cái tiếng hét thất thanh khi nãy thật sự đã gây không ít chú ý. Còn có phòng sát vách cùng trên mái nhà vang lên tiếng đao kiếm giao tranh.- Ngươi…không ra ngoài…xem tình hình…sao?- Bên ngoài không cần ta xem. Nếu bọn chúng xông vào đây lúc đấy mới cần xem một chút. Hiện tại ta lại muốn xem ngươi.- Xem…xem ta? Ta có cái gì mà xem?- Rất nhiều thứ đáng xem.Ngón tay thon dài khẽ quét qua cổ nó. Vương Nguyên thấy trên cổ ngứa ngứa liền rụt cái cổ lại. Ngón tay lại tiếp tục di chuyển xuống đến xương quai xanh của nó. Đầu vai mềm mại bị hắn ấn một cái, không có chỗ trốn đành co co lại.Cảm thấy trêu đùa đứa nhóc này thật sự rất vui, Vương Tuấn Khải ác ý điểm nhẹ ngón tay lên nhũ đầu hồng phấn của nó. Thân thể bên dưới giật nảy lên một cái, không kiềm được mà bật ra tiếng.- A~ Ngươi…- Im lặng.Âm thanh đánh chém càng lúc càng gần. Vương Tuấn Khải nhíu mày chui ra khỏi chăn nhanh chóng mặc quần áo. Trước khi đi ra ngoài còn không quên gói đứa nhỏ trên giường lại thành cái bánh chưng. Đứa nhóc nào đó bị cuốn trong chăn bông chỉ thò được mỗi cái đầu ra ngoài liền ngọ nguậy không yên. Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?Khách điếm giữa đêm loạn thành một đoàn. Một đám người cùng một đám người quấn lấy nhau đánh đánh giết giết đến tinh phong huyết vũ. Vương Tuấn Khải vừa mở cửa đã có một đại hán thân to béo tốt bay đến. Hắn thuận tiện nhấc chân đá một cái. Đại hán đang bay về phía hắn ngay lập tức đổi hướng, bay về hướng ngược lại. Người ở đối diện bị đại hán bất ngờ bay tới “a~” một tiếng. Không biết có tránh kịp hay không, chỉ biết sau đó đại hán đáp đất bụi bay mù mịt.Vương Tuấn Khải nhìn bụi tung lên trước mắt có cảm giác giống như thân mình dính đầy bụi bẩn, chán ghét híp mắt lại. Giọng nói của người đối diện khi nãy rõ ràng là một cô nương. Dù nghe không rõ là bao nhiêu tuổi nhưng ít nhất không còn nhỏ.- Ngươi là tên quái nào hả? Đột nhiên nhảy ra làm cái gì?- Các ngươi làm mất giấc ngủ của ta.Cô nương bên kia nghe được giọng nói trầm thấp cùng bá khí của hắn thì có chút bối rối. Hình như nàng ta làm phiền tới người không dễ chọc. Trong bóng đêm đen mờ ảo lấp lòe ánh đuốc từ tầng dưới rọi lên, cô nương kia chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn. Trái tim mong manh thiếu nữ lần đầu biết rung động. Cô nương kia cứ đứng đờ ra đó thật lâu thật lâu không động đậy.Vương Tuấn Khải cảm thấy hiệu quả dọa nạt có vẻ được rồi liền xoay người đóng cửa. Âm thanh đánh chém bên ngoài vang lên thêm một lúc rồi dừng lại. Hắn cũng không có tâm trí tắm thêm lần nữa. Nước để lâu cũng đã nguội rồi. Lắc mạnh cái đầu lại lột hết quần áo theo hắn là rất bẩn xuống, nhấc một góc chăn chui vào.- A~ Sao ngươi không mặc quần áo?- Đi ngủ còn mặc quần áo làm cái gì?! Mau ngủ đi!- A~ Nhưng mà…- Ngươi có phải nam nhân không vậy? Sao lúc nào cũng hét lên như tiểu cô nương thế?- Ta…Thập tam gia không nói nữa, trực tiếp vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé bên cạnh, biến nó thành cái gối ôm ngủ. Vương Nguyên toàn thân trần trụi dán dính vào hắn cũng đồng dạng không một mảnh vải, cả người giống như bốc hỏa. Hắn nói cũng không sai. Không phải nữ nhân, mấy cái nam nữ thụ thụ bất thân gì đó không cần để ý. Chính là nam nam công thụ tương thân có hiểu được không? Đã không mặc quần áo còn ôm người ta như vậy ai mà ngủ nổi.Đứa nhỏ trong lòng xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng không biết thiếp đi từ lúc nào. Lạc Yên thành đêm nay…thật thanh bình!Một đêm cứ thế trôi qua. Không biết khách điếm giải quyết vụ chém giết hôm qua thế nào, chỉ biết sáng hôm sau lại là khung cảnh tấp nập người ra kẻ vào như chưa từng có gì xảy ra. Từ trên lầu đi xuống một vị công tử. Theo sau hắn là một thiếu niên khoác áo lông cừu che kín cả mặt.Vương Tuấn Khải chọn một cái bàn ngồi xuống. Đứa nhỏ đi theo sau cũng đi sang một bên rồi ngồi xuống. Áo khoác che hết mặt nó không thấy được làn da mềm mại đang đỏ bừng cả lên. Sáng nay vừa tỉnh dậy đã thấy một bàn tay đặt trên eo mình giữ chặt lấy. Hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau không một kẽ hở. Vương Nguyên vừa động đậy đã cảm nhận được nơi nào đó cọ vào nhau khiến nó nóng bừng cả lên.
Bằng một cách nào đó, cuối cùng bọn họ cũng mặc xong quần áo, rửa mặt chải đầu đi xuống lầu ăn sáng. Chỉ là đứa nhỏ gói mình trong mấy lớp áo vẫn không thôi đóng giả làm con tôm luộc. Gọi hai bát cháo cùng vài cái bánh bao, Vương Tuấn Khải quay sang nhìn nhóc con đang rụt đầu trong cái áo choàng, đột nhiên nổi hứng thú muốn trêu chọc nó. Còn chưa kịp làm gì, góc bàn bên cạnh đã xuất hiện một người.

Hắn mặc dù là một hoàng tử được giáo huấn từ nhỏ phép tắc lễ nghi nhưng kì thực lại là một kẻ rất xấu tính. Vốn quen làm những gì mình thích, đột nhiên có kẻ chạy ra phá chuyện tốt của hắn, Vương Tuấn Khải không khỏi cau mày. Mắt liếc qua một cái, là cô nương tối qua vung kiếm loạn xạ trong khách điếm.

Cô nương kia bị hắn nhìn đến tim liền đập thình thịch như trống trận. Người đó rõ ràng là đang ngồi, nàng đang đứng. Thế mà bị hắn nhìn lại vẫn có cảm giác như một kẻ ở vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống kẻ dân đen hèn mòn. Lắc mạnh đầu cho cái ý nghĩ “dân đen hèn mọn” kia văng ra ngoài, nàng sao có thể là dân đen hèn mọn được chứ.

- Công tử!

- Có chuyện gì?

- Ta là muốn xin lỗi công tử! Hôm qua bất đắc dĩ mới quấy rầy ngươi.

- Ừm!

Bị hắn lạnh nhạt, cô nương kia hơi lúng túng một chút. Thuộc hạ đứng phía sau đã có chút khó chịu. Rõ ràng là một tiểu thư gia thế không tồi, có lẽ chưa từng bị người ta đối xử như vậy. Vương Nguyên lúc này chỉ có con mắt lộ ra ngoài đảo quanh một lượt, thu hết biểu tình của mấy người đứng trước mặt vào mắt, lại nhìn sang người ngồi bên cạnh.

Hắn rõ ràng là mất hứng. Một tay đặt lên bàn nhịp nhịp gõ mấy cái. Kì thực trong lòng đang rủa thầm sao thức ăn còn chưa mang lên. Lại nói mấy người kia tạ lỗi xong sao còn chưa đi vậy. Chẳng lẽ có ý tốt muốn đãi hắn bữa sáng? Hắn lại không phải kẻ thiếu tiền, không cần cái loại bồi thường này.

Vừa lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, cô nương kia nhìn quanh một lượt lại giống như không thèm để ý hắn khó chịu với mình ra sao, trực tiếp ngồi xuống.

- Xung quanh đã hết bàn rồi. Không ngại ta ngồi ở đây chứ?

Vương Tuấn Khải không nói gì, chuyển chỗ sang chen chúc cùng Vương Nguyên trên một cái ghế. Bọn họ vốn đang ngồi ở hai băng ghế cạnh nhau, lúc này cái áo choàng của nó phát huy tác dụng, hai người dính sát lại một chỗ. Thuận tay lấy đến cho nó bát cháo lại gắp cho nó một cái bánh bao nóng hôi hổi, Vương Tuấn Khải cúi xuống ăn điểm tâm, không để ý người đối diện.

Cô nương kia cũng gọi một chút đồ ăn, vừa ăn còn vừa nói liên mồm.

- Ta gọi Thái Nguyệt Hà. Hôm qua bởi vì gặp phải kẻ xấu mới ồn ào như vậy. Không làm phiền các người quá chứ?

- Rất phiền.

- A~

Thái Nguyệt Hà lần đầu tiên bị người ta không để vào mắt như vậy. Nàng ta dẫu sao cũng là một thiếu nữ đang thì xuân sắc. Khuôn mặt thanh tú lại mang chút khí chất tiểu thư danh giá. Rõ ràng biểu hiện ra là một người không phải đụng đến việc nhà nhưng lại rất mạnh mẽ không giống mấy loại tiểu thư yểu điệu. Nàng ngồi đây cũng đủ thu hút rất nhiều ánh nhìn. Vậy mà người trước mặt lại không để ý đến nàng.

Áo khoác của Vương Nguyên có một cái mũ thật là to. Lúc nó cúi xuống ăn cháo, mũ lông che kín hết đầu không nhìn thấy khuôn mặt. Vương Tuấn Khải ở bên cạnh lại đưa cho nó một cái bánh bao. Đôi mắt to tròn nhìn thấy bánh bao mềm mịn liền chớp chớp vài cái, cong lên thành vầng trăng nhỏ. Ngón tay thon dài từ trong tay áo rộng thùng thình vươn ra cầm lấy bánh bao.

Bởi vì nó trên dưới đều kín mít, Thái Nguyệt Hà suýt chút nữa bỏ qua
การแปล กรุณารอสักครู่..
ผลลัพธ์ (ไทย) 2:[สำเนา]
คัดลอก!
Chương 13:

Lạc Yên thành giữa đêm khuya thanh tĩnh chìm trong tiếng gió tuyết thổi vù vù. Từ phòng chữ Thiên của khách điếm bất chợt vang lên tiếng hét thất thanh. Vương Nguyên đứng trong dục dũng. Nước nóng chỉ có thể che lấp đến bắp đùi để lộ phần thân trên cùng bộ phận nhạy cảm nào đó ra trước gió lạnh. Tuy bị không khí làm đông cứng nhưng toàn thân trên dưới của nó vẫn nhuộm một màu đỏ hồng như tôm luộc.

Vương Tuấn Khải vẫn ngồi trong dục dũng nhìn Vương Nguyên cứng đơ đứng trước mặt mình. Nơi nào đó còn rất không chịu thua kém mà run rẩy một chút trước mặt hắn, thật kích thích. Chính là thời điểm hiện tại không thích hợp nghĩ bậy bạ. Vương Tuấn Khải từ trong nước đứng dậy. Thân người cao lớn rắn chắc hơn nó rất nhiều. Vươn tay kéo nó vào lòng phi thân ra khỏi dục dũng, nhảy lên giường trùm chăn lại, lúc này hắn mới ý thức được hai người trần như nhộng dính lấy nhau.

Vương Nguyên cảm nhận độ nóng từ hơi thở của hắn cùng thân nhiệt của kẻ đang áp trên người mình, hai má đỏ đến sắp nướng được bánh. Vừa định đưa tay đẩy hắn ra liền bị ai đó đè lại. Giọng nói trầm thấp thì thầm vào tai nó.

- Đừng cử động.

Vương Nguyên lúc này trong lòng giống như có con loăng quăng chạy loạn. Dù nó biết bên ngoài có biến. Cái tiếng hét thất thanh khi nãy thật sự đã gây không ít chú ý. Còn có phòng sát vách cùng trên mái nhà vang lên tiếng đao kiếm giao tranh.

- Ngươi…không ra ngoài…xem tình hình…sao?

- Bên ngoài không cần ta xem. Nếu bọn chúng xông vào đây lúc đấy mới cần xem một chút. Hiện tại ta lại muốn xem ngươi.

- Xem…xem ta? Ta có cái gì mà xem?

- Rất nhiều thứ đáng xem.

Ngón tay thon dài khẽ quét qua cổ nó. Vương Nguyên thấy trên cổ ngứa ngứa liền rụt cái cổ lại. Ngón tay lại tiếp tục di chuyển xuống đến xương quai xanh của nó. Đầu vai mềm mại bị hắn ấn một cái, không có chỗ trốn đành co co lại.

Cảm thấy trêu đùa đứa nhóc này thật sự rất vui, Vương Tuấn Khải ác ý điểm nhẹ ngón tay lên nhũ đầu hồng phấn của nó. Thân thể bên dưới giật nảy lên một cái, không kiềm được mà bật ra tiếng.

- A~ Ngươi…

- Im lặng.

Âm thanh đánh chém càng lúc càng gần. Vương Tuấn Khải nhíu mày chui ra khỏi chăn nhanh chóng mặc quần áo. Trước khi đi ra ngoài còn không quên gói đứa nhỏ trên giường lại thành cái bánh chưng. Đứa nhóc nào đó bị cuốn trong chăn bông chỉ thò được mỗi cái đầu ra ngoài liền ngọ nguậy không yên. Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Khách điếm giữa đêm loạn thành một đoàn. Một đám người cùng một đám người quấn lấy nhau đánh đánh giết giết đến tinh phong huyết vũ. Vương Tuấn Khải vừa mở cửa đã có một đại hán thân to béo tốt bay đến. Hắn thuận tiện nhấc chân đá một cái. Đại hán đang bay về phía hắn ngay lập tức đổi hướng, bay về hướng ngược lại. Người ở đối diện bị đại hán bất ngờ bay tới “a~” một tiếng. Không biết có tránh kịp hay không, chỉ biết sau đó đại hán đáp đất bụi bay mù mịt.

Vương Tuấn Khải nhìn bụi tung lên trước mắt có cảm giác giống như thân mình dính đầy bụi bẩn, chán ghét híp mắt lại. Giọng nói của người đối diện khi nãy rõ ràng là một cô nương. Dù nghe không rõ là bao nhiêu tuổi nhưng ít nhất không còn nhỏ.

- Ngươi là tên quái nào hả? Đột nhiên nhảy ra làm cái gì?

- Các ngươi làm mất giấc ngủ của ta.

Cô nương bên kia nghe được giọng nói trầm thấp cùng bá khí của hắn thì có chút bối rối. Hình như nàng ta làm phiền tới người không dễ chọc. Trong bóng đêm đen mờ ảo lấp lòe ánh đuốc từ tầng dưới rọi lên, cô nương kia chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn. Trái tim mong manh thiếu nữ lần đầu biết rung động. Cô nương kia cứ đứng đờ ra đó thật lâu thật lâu không động đậy.

Vương Tuấn Khải cảm thấy hiệu quả dọa nạt có vẻ được rồi liền xoay người đóng cửa. Âm thanh đánh chém bên ngoài vang lên thêm một lúc rồi dừng lại. Hắn cũng không có tâm trí tắm thêm lần nữa. Nước để lâu cũng đã nguội rồi. Lắc mạnh cái đầu lại lột hết quần áo theo hắn là rất bẩn xuống, nhấc một góc chăn chui vào.

- A~ Sao ngươi không mặc quần áo?

- Đi ngủ còn mặc quần áo làm cái gì?! Mau ngủ đi!

- A~ Nhưng mà…

- Ngươi có phải nam nhân không vậy? Sao lúc nào cũng hét lên như tiểu cô nương thế?

- Ta…

Thập tam gia không nói nữa, trực tiếp vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé bên cạnh, biến nó thành cái gối ôm ngủ. Vương Nguyên toàn thân trần trụi dán dính vào hắn cũng đồng dạng không một mảnh vải, cả người giống như bốc hỏa. Hắn nói cũng không sai. Không phải nữ nhân, mấy cái nam nữ thụ thụ bất thân gì đó không cần để ý. Chính là nam nam công thụ tương thân có hiểu được không? Đã không mặc quần áo còn ôm người ta như vậy ai mà ngủ nổi.

Đứa nhỏ trong lòng xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng không biết thiếp đi từ lúc nào. Lạc Yên thành đêm nay…thật thanh bình!

Một đêm cứ thế trôi qua. Không biết khách điếm giải quyết vụ chém giết hôm qua thế nào, chỉ biết sáng hôm sau lại là khung cảnh tấp nập người ra kẻ vào như chưa từng có gì xảy ra. Từ trên lầu đi xuống một vị công tử. Theo sau hắn là một thiếu niên khoác áo lông cừu che kín cả mặt.

Vương Tuấn Khải chọn một cái bàn ngồi xuống. Đứa nhỏ đi theo sau cũng đi sang một bên rồi ngồi xuống. Áo khoác che hết mặt nó không thấy được làn da mềm mại đang đỏ bừng cả lên. Sáng nay vừa tỉnh dậy đã thấy một bàn tay đặt trên eo mình giữ chặt lấy. Hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau không một kẽ hở. Vương Nguyên vừa động đậy đã cảm nhận được nơi nào đó cọ vào nhau khiến nó nóng bừng cả lên.

Bằng một cách nào đó, cuối cùng bọn họ cũng mặc xong quần áo, rửa mặt chải đầu đi xuống lầu ăn sáng. Chỉ là đứa nhỏ gói mình trong mấy lớp áo vẫn không thôi đóng giả làm con tôm luộc. Gọi hai bát cháo cùng vài cái bánh bao, Vương Tuấn Khải quay sang nhìn nhóc con đang rụt đầu trong cái áo choàng, đột nhiên nổi hứng thú muốn trêu chọc nó. Còn chưa kịp làm gì, góc bàn bên cạnh đã xuất hiện một người.

Hắn mặc dù là một hoàng tử được giáo huấn từ nhỏ phép tắc lễ nghi nhưng kì thực lại là một kẻ rất xấu tính. Vốn quen làm những gì mình thích, đột nhiên có kẻ chạy ra phá chuyện tốt của hắn, Vương Tuấn Khải không khỏi cau mày. Mắt liếc qua một cái, là cô nương tối qua vung kiếm loạn xạ trong khách điếm.

Cô nương kia bị hắn nhìn đến tim liền đập thình thịch như trống trận. Người đó rõ ràng là đang ngồi, nàng đang đứng. Thế mà bị hắn nhìn lại vẫn có cảm giác như một kẻ ở vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống kẻ dân đen hèn mòn. Lắc mạnh đầu cho cái ý nghĩ “dân đen hèn mọn” kia văng ra ngoài, nàng sao có thể là dân đen hèn mọn được chứ.

- Công tử!

- Có chuyện gì?

- Ta là muốn xin lỗi công tử! Hôm qua bất đắc dĩ mới quấy rầy ngươi.

- Ừm!

Bị hắn lạnh nhạt, cô nương kia hơi lúng túng một chút. Thuộc hạ đứng phía sau đã có chút khó chịu. Rõ ràng là một tiểu thư gia thế không tồi, có lẽ chưa từng bị người ta đối xử như vậy. Vương Nguyên lúc này chỉ có con mắt lộ ra ngoài đảo quanh một lượt, thu hết biểu tình của mấy người đứng trước mặt vào mắt, lại nhìn sang người ngồi bên cạnh.

Hắn rõ ràng là mất hứng. Một tay đặt lên bàn nhịp nhịp gõ mấy cái. Kì thực trong lòng đang rủa thầm sao thức ăn còn chưa mang lên. Lại nói mấy người kia tạ lỗi xong sao còn chưa đi vậy. Chẳng lẽ có ý tốt muốn đãi hắn bữa sáng? Hắn lại không phải kẻ thiếu tiền, không cần cái loại bồi thường này.

Vừa lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, cô nương kia nhìn quanh một lượt lại giống như không thèm để ý hắn khó chịu với mình ra sao, trực tiếp ngồi xuống.

- Xung quanh đã hết bàn rồi. Không ngại ta ngồi ở đây chứ?

Vương Tuấn Khải không nói gì, chuyển chỗ sang chen chúc cùng Vương Nguyên trên một cái ghế. Bọn họ vốn đang ngồi ở hai băng ghế cạnh nhau, lúc này cái áo choàng của nó phát huy tác dụng, hai người dính sát lại một chỗ. Thuận tay lấy đến cho nó bát cháo lại gắp cho nó một cái bánh bao nóng hôi hổi, Vương Tuấn Khải cúi xuống ăn điểm tâm, không để ý người đối diện.

Cô nương kia cũng gọi một chút đồ ăn, vừa ăn còn vừa nói liên mồm.

- Ta gọi Thái Nguyệt Hà. Hôm qua bởi vì gặp phải kẻ xấu mới ồn ào như vậy. Không làm phiền các người quá chứ?

- Rất phiền.

- A~

Thái Nguyệt Hà lần đầu tiên bị người ta không để vào mắt như vậy. Nàng ta dẫu sao cũng là một thiếu nữ đang thì xuân sắc. Khuôn mặt thanh tú lại mang chút khí chất tiểu thư danh giá. Rõ ràng biểu hiện ra là một người không phải đụng đến việc nhà nhưng lại rất mạnh mẽ không giống mấy loại tiểu thư yểu điệu. Nàng ngồi đây cũng đủ thu hút rất nhiều ánh nhìn. Vậy mà người trước mặt lại không để ý đến nàng.

Áo khoác của Vương Nguyên có một cái mũ thật là to. Lúc nó cúi xuống ăn cháo, mũ lông che kín hết đầu không nhìn thấy khuôn mặt. Vương Tuấn Khải ở bên cạnh lại đưa cho nó một cái bánh bao. Đôi mắt to tròn nhìn thấy bánh bao mềm mịn liền chớp chớp vài cái, cong lên thành vầng trăng nhỏ. Ngón tay thon dài từ trong tay áo rộng thùng thình vươn ra cầm lấy bánh bao.

Bởi vì nó trên dưới đều kín mít, Thái Nguyệt Hà suýt chút nữa bỏ qua
การแปล กรุณารอสักครู่..
 
ภาษาอื่น ๆ
การสนับสนุนเครื่องมือแปลภาษา: กรีก, กันนาดา, กาลิเชียน, คลิงออน, คอร์สิกา, คาซัค, คาตาลัน, คินยารวันดา, คีร์กิซ, คุชราต, จอร์เจีย, จีน, จีนดั้งเดิม, ชวา, ชิเชวา, ซามัว, ซีบัวโน, ซุนดา, ซูลู, ญี่ปุ่น, ดัตช์, ตรวจหาภาษา, ตุรกี, ทมิฬ, ทาจิก, ทาทาร์, นอร์เวย์, บอสเนีย, บัลแกเรีย, บาสก์, ปัญจาป, ฝรั่งเศส, พาชตู, ฟริเชียน, ฟินแลนด์, ฟิลิปปินส์, ภาษาอินโดนีเซี, มองโกเลีย, มัลทีส, มาซีโดเนีย, มาราฐี, มาลากาซี, มาลายาลัม, มาเลย์, ม้ง, ยิดดิช, ยูเครน, รัสเซีย, ละติน, ลักเซมเบิร์ก, ลัตเวีย, ลาว, ลิทัวเนีย, สวาฮิลี, สวีเดน, สิงหล, สินธี, สเปน, สโลวัก, สโลวีเนีย, อังกฤษ, อัมฮาริก, อาร์เซอร์ไบจัน, อาร์เมเนีย, อาหรับ, อิกโบ, อิตาลี, อุยกูร์, อุสเบกิสถาน, อูรดู, ฮังการี, ฮัวซา, ฮาวาย, ฮินดี, ฮีบรู, เกลิกสกอต, เกาหลี, เขมร, เคิร์ด, เช็ก, เซอร์เบียน, เซโซโท, เดนมาร์ก, เตลูกู, เติร์กเมน, เนปาล, เบงกอล, เบลารุส, เปอร์เซีย, เมารี, เมียนมา (พม่า), เยอรมัน, เวลส์, เวียดนาม, เอสเปอแรนโต, เอสโทเนีย, เฮติครีโอล, แอฟริกา, แอลเบเนีย, โคซา, โครเอเชีย, โชนา, โซมาลี, โปรตุเกส, โปแลนด์, โยรูบา, โรมาเนีย, โอเดีย (โอริยา), ไทย, ไอซ์แลนด์, ไอร์แลนด์, การแปลภาษา.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: