Ngày cưới trọng đại không có nhà hàng sang trọng cùng những ánh đèn, ly rượu xa xỉ, chỉ có vòng tay ấm áp, nụ cười hạnh phúc và ánh mắt say đắm của chồng. Như vậy cũng đủ để vợ cảm thấy mãn nguyện. Vợ không được khoác lên mình những bộ váy cưới lộng lẫy hay những đồ trang sức xa hoa nhưng vợ vui vì biết rằng bên đời mình đã có một bờ vai, một điểm tựa và một tình yêu chân thành từ đáy lòng.
Nơi ở của hai vợ chồng chỉ là căn phòng chưa đầy 15m2, mùa mưa thì lụt lội, mùa nóng thì nóng đến mức không ngủ được. Ấy thế mà căn phòng ấy lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười, ngập tràn sự quan tâm, chăm sóc của hai vợ chồng cho nhau. Trời nóng quá mà không có điều hòa, vợ không ngủ được, chồng cặm cụi chạy đi mua vài túi đá về đặt trước quạt cho đỡ nóng. Vợ không thấy đỡ nóng đi phần nào nhưng đã chìm vào giấc ngủ rất ngon bởi hành động chất chứa tình yêu của chồng dành cho vợ.
Lấy nhau rồi, cả hai đứa chỉ có chiếc xe máy cũ bố mẹ cho. Chồng bảo vợ lấy xe máy đi làm còn chồng đi bộ cả cây số mới bắt được xe buýt đi làm. Vợ thương chồng rơi nước mắt nên đưa ra ý kiến, chồng sẽ đưa vợ đi làm sau đó chồng đến công ty chồng. Như vậy thì hai vợ chồng sẽ phải dậy sớm thêm chút nhưng tình cảm thì đong đầy và vợ thấy yêu thương, trân trọng chồng hơn.
Còn khó khăn nên bữa cơm gia đình còn đạm bạc, đơn sơ. Thế nhưng, chồng chẳng bao giờ đồng ý cho vợ ăn uống qua loa vì tiết kiệm vài chục nghìn. Chồng luôn không hài lòng vì vợ chỉ biết lo cho chồng mà quên đi bản thân. Biết vợ không ăn được thịt mỡ, chồng cẩn thận cắt từng miếng thịt nạc ra khỏi phần mỡ để nấu cho vợ. Ăn cơm mà vợ cảm động rơi nước mắt, thấy yêu và trân trọng chồng hơn bao giờ hết.