Em không đi giầy cao gót, sống mộc mạc bằng đôi dép san đan. Người ta bảo gót cao hợp với Kon gái kiêu sa. Em là thế! Không má phấn son môi. Không điệu đà, không lê la quán cà fe mỗi tối! Sống như thanh niên cứ khép mình nghiêm túc lắm chăng? Em quê mùa đến mức ấy ư? Không phải đâu, em sáng chạy xe, trưa chạy, tối cũng chạy, san đan chứ giầy sợ thắng không kịp, biết làm sao ai hiểu bây giờ. Mỗi bữa đi làm là ăn vội, son môi có tô cũng không thể xinh hơn bởi đường về trong đem vẫn cứ lạnh như tờ. Phấn điểm lên, đường dài vẫn một mình em chạy. Vậy là đu có đi cao gót, có phấn, có son thì em vẫn mình em. Tuổi được yêu lại khép mình trong lá cỏ như sâu vẫn nấp mỗi khi...và em ấp ủ những mộng của riêng mình!