Anh khờ lắm! Chuyện đến nước này còn cố chấp.” – Cô mỉm cười, nhìn thẳng mắt anh. Trong đôi ngươi anh, cô thấy sự lo lắng, vui mừng, nhẹ nhõm. Trong đôi ngươi anh, cô thấy bóng mình. Trong đôi ngươi anh, cô tìm được động lực để lừa anh. Màn kịch này phải đạt, bằng không quãng đời phía trước của cả hai sẽ lại rối tung rối mù. Cô lấy giọng ngọt ngào mà xa vợi. – “Sẽ có một cô gái tốt, xứng với anh, Luân à! Em đã nghĩ thông rồi. Anh là cậu ấm, liệu chịu khổ được thêm bao lâu? Bệnh tật, đói khát, hết tiền, nhỡ đâu một ngày anh vì thế oán trách em thì sao? Cha mẹ anh cho em tiền sang Mỹ học. Vận may cả đời chỉ có một lần, em phải đón lấy. Anh biết, được học đàng hoàng là giấc mơ của em mà. Nhờ anh, em sẽ biết thế nào là đi máy bay.” – Cô bật cười, tiếng cười lảnh lót rất tự nhiên. Nhưng gắn vào bối cảnh này và con người cô, tiếng cười nực giả tạo. – “Em chưa từng đòi hỏi anh điều gì, duy chỉ lần này thôi. Cho em đi.”