Nhiều khi họ thấy toi cười họ lại nghĩ tôi đang rất vui...
Và tôi ...
Không có nổi sầu , không có phiền muộn , không có những nổi buồn hay là những tâm tư suy nghĩ...
Nhưng họ đâu biết rằng tôi đang chịu rất nhiều thứ áp lực đến từ nhiều hướng khác nhau...
Nó đè nắn tôi như kiểu tôi là đất sét vậy lúc thì bên này ,lúc thì bên kia...
Chỉ là những khi có những cái nó vượt qua nhẹ nhàng lắm nó cứ trôi đi và tôi lại cho qua cứ thế dần dần dồn lại thành cả đống thứ rách việc...
Tình cảm , công việc , học tập , gia đình , bạn bè , áp lực ...và không thể nào giải quyết đc ...
Và đó nó đã từng ngày dắt tôi đi xa hơn và đi mỗi lúc một xa hơn.
Có khi nào tôi k kiềm chế được và rồi tôi sẽ bước vào con đường mà tôi chưa từng nghĩ tới ... Tôi đang sợ