Mùa Đông đến nơi đây tìm anh giữa đêm lạnh rét căm
Mùa Đông khẽ ôm anh thật lâu biết anh chẳng có ai bên cạnh anh.
Và dấu phố khi xưa ta gặp nhau
Giờ đây là màn đêm tối tăm quạnh hiu
Hứa với anh sẽ không rời xa
Mà sao giờ đây anh khóc trong đêm tối tăm mịt mù